Real stories based on real journeys.

Oct 31st 2017

Headed

North

Nếu bạn là người quá bận rộn để lăn mắt qua hết chừng này con chữ thì bấm vào link tổng hợp ở đây

Cảm giác ấy khi cảnh tượng đã lập đi lặp lại trong đầu bạn rất lâu cuối cùng cũng được đưa thành hình ảnh  trọn vẹn

chapter 1:

Ha noi capital

Tôi dành một trong 6 tuần thời gian quý báu của mình ở Sài Gòn để rong ruổi đến đầu còn lại của đất nước. Chịu sự ảnh hưởng từ sự đoàn tụ của Ngưu Lang Chức Nữ, tháng 8 có lẽ là tháng mưa khắp thế giới. Cũng như San Diego tiễn tôi đi trong mưa, Tokyo và Sài Gòn, Hà Nội đón tôi bằng một cơn giông, khung cảnh chìm trong màn sương ẩn hiện. Trong lúc máy bay vượt qua những lớp đám mây sau cùng để đến điểm đáp của nó, tôi vươn người về phía cửa sổ, nhìn xuống những căn nhà mái ngói tường vàng úa rêu phong lọt thỏm trong những mảng đồng lúa xanh vàng xen kẽ mà nghe ngàn năm văn hiến nén lại thành tích tắc, cả thảy trợt qua người trong một cơn rùng mình vội vàng. Hóa ra vùng đất tổ tiên dùng để gầy dựng nên nền độc lập đáng tự hào của mình không chỉ là những con chữ nét hình trong sách vở, mà nó có thật. Tôi mường tượng ra bao đời vua chúa từng đi lại nơi này trong suốt cuộc đời vương giả của họ. Biết được thành quả của mình vượt qua chừng ấy thời gian, súng đạn để tồn tại đến bây giờ, Thái Tổ Công Uẩn hẳn phải hạnh phúc với lý tưởng của mình sừng sững muôn đời trong những bức tường thành lắm. Ra khỏi sân bay tận mắt nhìn phố xá, tôi phủ nhận đây không phải là thủ đô mà tôi biết đến qua phim ảnh & truyền thông. Hà Nội giống như một Việt Nam hoàn toàn khác với phân nửa còn lại của đất nước. Hơi đất sau mưa cũng là hơi đất hình thành từ rêu phong ngàn năm, đến việc hít thở cũng thấy mình thật trang trọng.

 

Tôi gặp bạn mình trong một cơn mừng vội. Bạn ấy chán Sài Gòn tìm lên Đà Lạt, để rồi một năm sau đời đẩy họ ra đầu kia đất nước để chúng tôi gặp lại nhau như thế này đây. Cầm của bạn ấy làm tôi thẫn thờ hết cả ngày không ngậm được mồm, nghĩ đang lạc trong những chương Đà Lạt của cuốn "Cuộc đi bỏ lại mình" tôi viết trong những ngày còn ngẩn ngơ mỗi đêm dưới ánh đèn vàng hồi năm 12. Cũng hợp lý vì An yêu Đà Lạt da diết. Cái yêu ấy lan tỏa xung quanh bản thành một góc Đà Lạt ở thủ đô thế này đây. Nếu muốn biết cảm giác là một nhân vật lang thang trong tiểu thuyết, thả tuổi trẻ của mình trôi theo những lời ca tiếng đàn là như thế nào, thì tranh thủ đến Cầm trước khi bạn ấy lại nhổ neo trôi về nơi khác.

 

Họ đây này, tôi ra đến đây rồi này

A post shared by Bảo Bảo (@drawberyl) on

Đến chiều tôi có hẹn với một cặp bạn & một em chó ở phố cổ. Sau một sự cố với tài xế Uber của mình (tôi sẽ đề cập sau trong phần những lưu ý an toàn), tôi gặp hai bạn ấy ở Vnpt Hà Nội đối diện Hồ Gươm. Phải nói rằng thời tiết Hà Nội cực đoan hơn Sài Gòn vô cùng. Mưa mùa hè ở Hà Nội không đi đôi với sự mát mẻ, nó vót cái nóng râm ran thành mũi kim đâm tua tủa lên da thịt. Kem chống nắng sẽ quay ra giết bạn bằng cách quện thêm bụi và mồ hôi vào chung với cái nóng ẩm nhức nhối ở đây. Áo coton hút mồ hôi và áo khoác sơ mi mỏng để cách nhiệt là lời khuyên tôi muốn dành cho các bạn ở xứ ôn đới định đến Hà Nội vào mùa hè. Rất nhiều khách Tây đi bộ dưới cái nắng tay chân mặt mủi đỏ đến hốc cả miệng vì nắng không hiểu là do họ chống nóng sai hay do họ cuồng thời trang ba lỗ quần shọt đến bất chấp thời tiết.

Buổi chiều ở Hồ Gươm có rất nhiều người dẫn chó đi lại, và hầu hết đều là chó rất dễ thương và thân thiện. Nếu bạn thích chó thì đi lại ở Hồ Gươm sẽ rất náo nhiệt với các em ấy. Nhưng cũng cần lưu ý khi vuốt ve trực tiếp vì luật thú y ở Việt Nam còn lỏng lẻo nên chó vẫn có nguy cơ mang bệnh truyền nhiễm. Em chó của chúng tôi là giống Corgi, chưa phổ biến ở Việt Nam nên em ấy là tâm điểm của mọi người xung quanh. Nhờ vậy mà tôi được trò chuyện với một vài người, nhận ra khách du lịch tự túc ở đây khá nhiều và đa dạng, từ xứ lạnh như Nga hay Canada đến Ấn Độ hay Thái Lan đều có. Có một bạn người Trung Quốc không nói tiếng Anh cầm theo một máy phiên dịch làm tôi giật mình muốn mua ăn theo một cái để lỡ có đến nơi dân không nói tiếng Anh thì sao. (mình để ké link mua ở đây cho bạn nào cần hihi)

 

Sau khi nhận ra chúng tôi không thể bê tha thêm một giờ phút nào ở chỗ không có máy lạnh, cả đám quyết đi ăn tránh nóng. Vì cả hai chỗ bún đậu chúng tôi muốn đến đều nghỉ lễ Quốc Khánh Việt Nam ngày 2 tháng 9 (thật sự google map không theo kịp tập quán thất thường của dân bản xứ đâu nên nếu được thì các bạn hãy tìm hiểu về ngày lễ của địa phương ấy trước khi đi), điểm đến sau cùng lại thành quán Chả Cá Lã Vọng Lão Ngư (map >)

Tôi đã từng là đứa biếng ăn trong suốt thời gian tuổi thơ rất dài và điều đó vẫn ám ảnh mỗi khi tôi thử món mới. Tôi tưởng mình vẫn còn là đứa trẻ biếng ăn hồi xưa & sợ cầm đũa gắp lạ lùng. Nhưng đây là chả cá lã vọng, được tự tay xào chả sống chung với rau làm kích thích vị giác, cơn đói của tôi đến làm bay biến nỗi sợ vô lý kia ngay. 3 người chúng tôi dọn bàn khá nhiệt tình và các bạn nhân viên cũng dọn món ra nhiệt tình không kém. Lưu ý khi ăn ở đây nên tìm chỗ ngồi bên dưới lầu nếu có thể vì phụ vụ nhanh hơn trên lầu, dù khá ồn ào với đông thành phần ông chú làm cơ quan chén thù chén tạc sau giờ làm.

Tôi hẹn cô An lần hai để được chở xe máy đi bát phố. Chúng tôi đến rồi sau đó đi dạo Hồ Gươm, mua bánh bao ở Circle K rồi vào cà phê Đinh ngồi. Ban ngày quán mở nhạc tiếng Anh thị trường, tầm chiều thì chuyển qua rock, nên thanh niên đến đây đều có một cái gì chất đến lạ. Có lẽ vì mê rock mà ở họ toát ra một cái tôi gào thét. Quán nhỏ & bàn ghế san sát nhau, khách đến quán giấu ánh nhìn của mình vào điếu thuốc phà khói và những cú nhấp môi trên ly cà phê để khỏi lúng túng khi vô tình chạm mặt nhau.

 

 

Đinh là một nơi chật chội chỉ phù hợp đi nhóm nhiều lắm là 3 người, và hầu hết nơi nào trong phố cổ cũng vậy. Hàng quán khắp nơi đều có chung một kiểu rúm ró xì xụp. Và đây có lẽ là nét cuốn hút ở nơi này. Không có phong cách hối hả, tấp nập của dân văn phòng ở khắp nơi như Sài Gòn, phố cổ Hà Nội trở thành bến đỗ cho những tâm hồn chán ngán hiện tại với tiện nghi nửa vời của mình. Những ngôi nhà xây cho gia đình 2-3 người ở được đắp vá để phục vụ cho từng nhóm người tụm lại ăn uống, bàn tán, tràn ra cả lề đường, áp đảo luôn cột điện, đèn giao thông. Không gian như nứt ra vì quá tải với chừng đó con người bám lấy ít diện tích còn sót lại sau biết bao biến cố lịch sử.

 

Nhưng dù chật chội bon chen đến mấy, Hà Nội vẫn còn bảo tồn được khu di tích văn miếu, thanh bình đến tách biệt.

 

chapter 2:

knowledge is the fuel of nation

Những ngày còn nhỏ tôi vẫn tò mò không biết cảm giác được làm công chúa hoàng tử sẽ như thế nào, và những công trình kiến trúc cổ đối với tôi đầy mê hoặc. Và cảm giác mê hoặc ấy phủ lấy tôi ngay sau khi đặt chân bước vào cổng văn miếu. Mặc dù nhiều phần là phục dựng, nhưng những phiên đá, hoa văn không khỏi khiến tôi rùng mình, giống như vừa được cơn gió từ ngàn năm văn hiến lướt qua người. Tổ tiên tôi một ngàn năm trước đã ở đây, sinh sống, đi lại mỗi ngày, nghĩ mà thấy lâng lâng vì phấn khích.

 

Văn Miếu là miếu thờ các bậc tri thức cổ như Khổng Tử, Chu Công, Nhan Uyên, Mạnh Tử, .... đến thời Thánh Tông Lý Nhật Tôn thì lập thêm Quốc Tự Giám & vua Nhân Tông Lý Càn Đức là học sinh đầu tiên. Cái tên Quốc Tự Giám nghĩa là nơi rèn luyện, học tập cho con cháu hoàng tộc, nên mãi đến đầu nhà Trần, nơi đây mới được mở cửa rộng rãi cho tri thức cả nước.

 

Không gian Văn Miếu ảnh hưởng sâu từ nho giáo, các câu đối chữ Hán và tượng lân, chạm trổ vân rồng phủ dường như kín mọi thứ. Điều này khiến tôi bị choáng ngộp bởi phong cách Trung Quốc. Dù vậy, có 2 điều gây ấn tượng cho tôi mãi đến bây giờ. Đó là Khuê Văn Các và Thiên Quang tỉnh. Khuê Văn các là gian gác nhỏ được xây cao dể lấy tầm nhìn rộng, phục vụ nhu cầu thưởng văn, ngắm cảnh. Thiên Quang tỉnh gồm hai gian bia tiến sĩ hướng mặt về Văn Trì, ngụ ý đây là nơi hấp thụ tinh hoa của đất trời, anh tài khắp cả nước đều tề tựu về ghi danh lại. Nếu được theo học một trường có căn gác nhỏ tối tối thưởng rượu ngâm thơ ngắm trăng soi mình dưới nước, sau đó đỗ đạt thành tài thì tên mình sẽ được lưu lại muôn đời cho con cháu về sau như thế này, thì hẳn ngày xưa tôi đã không coi nhẹ tấm bằng tốt nghiệp của mình như vậy.

 

Đi sâu vào phía trong nhất là khu Thái Học, nơi sĩ tử rèn luyện và sinh hoạt. Theo tư liệu thì trước đây có 150 gian phòng nghỉ tương tự như khu ký túc xá nhưng đã bị đại bác chiến tranh phá hủy hết và kiến trúc ngày nay chỉ là phỏng dựng lại. Dù vậy tôi nghĩ đây vẫn là một nơi đáng chú ý, không phải để tham quan kiến trúc mà là vì bên trong có nhiều hiện vật xưa được trưng bày, như trang phục, dụng cụ học tập, thủ tục và quy trình thi cử, đỗ đạt. Với tôi những điều này  lúc nào cũng thật đáng quý trọng vì nó giúp mở rộng tầm mắt khi khái quát được một cách vận hành của cuộc sống hoàn toàn khác với những gì đang diễn ra xung quanh chúng ta bây giờ. Ví dụ một cách đơn giản hơn như chỉ là thay bút bi bằng bút bơm mực thì bạn đã thấy cuộc sống của mình nhọc nhằn và lỉnh kỉnh hơn rất nhiều. Nếu nói ôi ngày xưa ông bà mình phải viết tay từng cuốn sách sao chịu nổi cũng như con cháu mình sau này bảo ôi ngày xưa ông bà mình phải dùng bàn phím gõ bằng tay từng chữ một để làm bài luận sao. Lúc internet và google nằm ngay ngắn trong một viện bảo tàng dữ liệu ảo của một chiều không gian nào đó cũng là lúc chúng ta về với cát bụi. Cuộc sống của chúng ta so với vũ trụ xoay đều này quả là một điều gì đó thật thoáng qua.

 

chapter 3:

sapa

Tôi đặt chân đến đây vào khoảng thời gian khá ẩm ướt của Sa Pa. Cảm giác nằm ở giường đầu xe thật khó tả. Nhìn khoảng sương mưa mờ dưới chân cứ lướt qua khỏi cơ thể mình vùn vụt thật chẳng biết khi nào phía sau làn sương ấy là bờ vực mà mình sẽ rơi tòm xuống mãi mãi. Sau cả ngày trời hồi hộp theo từng nhịp chân ga của chiếc xe khách, Sa Pa cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt tôi như thị trấn cổ sống động dưới lòng một đại dương sương mù. Bước ra khỏi xe là cảm nhận được ngay hạt sương nặng trĩu trên đầu tóc, tôi nhận ra thời tiết ôn đới khô khan ở San Diego cũng không đến nỗi tệ. Ít ra đồ gỗ ở đấy thơm nguyên chứ không oằn mình dưới lớp mùi rêu mốc thế này.

 

Trời lạnh khiến cơn đói cứ mãi gào thét trong tôi. Không hiểu do dịch vị lấn át đầu óc hay rau củ ở vùng núi khiến thức ăn ở khách sạn ngon kiệt xuất. Chẳng mấy chốc tôi đã thổi căng cái bao tử hung hăng của mình, trả chén dĩa về với vẻ trắng sạch tinh tươm vốn có của chúng. Một điểm nhấn rực rỡ khác của bữa ăn không thể không nhắc tới là trà quế. Hộp Altoids quế của tôi đã ám các bạn mãi trong suốt những cuộc đi nên tôi sẽ tự chủ không làm các bạn thêm mệt với sự cuồng hương liệu này của mình nữa. Nó như một khoái cảm đi kèm với tội lỗi, vì để tạo ra mùi vị nồng nàn quyến rũ ấy cây quế cần rất lâu để sinh trưởng và cũng lâu không kém để phục hồi sau mỗi lần thu hoạch. Đối với con người thì khoái cảm cần phải giằng co để đạt được bao giờ cũng cám dỗ hơn cả.

 

Tôi dừng đam mê cá nhân ở đây để tránh làm nhạt mất Sa Pa. Thời điểm Sa Pa đẹp nhất là từ đầu đông (cho các bạn ở vùng nóng thích trải nghiệm cảm giác xuýt xoa vì lạnh) đến cuối xuân, từ tháng 12 đến cuối tháng 3. Vì thật sự cảm giác ướt mèm cả ngày không dễ thương tí nào, bốn bề sương lờ mờ thì hình chụp lên cũng buồn hiu với một bộ lọc màu xám. Chưa kể địa hình đất sét và đất đỏ không ổn định khiến đường xá dễ sạc lở khi có mưa lớn. Tôi hy vọng vào thời điểm thuận lợi các bạn sẽ thu hoạch được nhiều hơn là chuyến đi không dễ yêu lần này của tôi.

 

Ngày thứ nhì ở Sa Pa trời hửng nắng hơn một chút. Đường xá ở vùng đồi núi không hề biết dịu dàng với bàn chân con người là gì, và mọi thứ còn tệ hơn dưới trời mưa. Tôi chọn đi lại khó khăn một chút với đôi sandal bệt vì không muốn ngâm chân mình cả ngày trong đôi giày chạy ướt mèm. Thật ngạc nhiên là đôi giày thướt tha của tôi chống chọi tốt sau bao lần va quẹt trên đá sắt nhọn nhưng trơn trượt, mặc dù vẫn không làm vơi bớt cảm giác ghê chân khi bị bùn cát len lỏi vào. Để vào thăm làng bản, bạn phải đi bộ như dân bản thật thụ, và bước chân họ đi không có chút gì là từ tốn. Tôi chật vật một chút để bắt kịp cả đoàn người lướt băng băng trên con đường lót gạch xiêu vẹo. Những đứa trẻ trong bản có thể làm bạn thấy phiền phức khi mãi theo vòi mời hàng, nhưng những người lớn xấu xí mới là tác nhân thật đằng sau hành động ấy.  Vừa đi tôi vừa thấy ân hận vì đã tay không đến đây. Phải chi tôi cầm theo một món đồ chơi, một mẩu quà vặt nhỏ thì đã có thể làm nên cả tuổi thơ của một đứa nào trong số này rồi.

Cả đoàn chúng tôi dừng tham quan ở suối vàng, thác tình yêu, vài điểm tham quan nhỏ dọc đường và cuối cùng là dừng bữa trưa ở nhà dân bản. Những trải nghiệm ẩm thực dân dã, mộc mạc ở đây sẽ làm bạn quên nhu cầu ăn uống xa xỉ ở nhà hàng sang trọng. Sẽ chẳng có đầu bếp 5 sao michelin nào tái hiện lại một cách chân thật nhất chất thịt gà thả vườn ươm đượm mùi củi ẩm dưới vách tranh mái lá trong những ngày mưa rả rít, rau quả dại sau hè và rượu cần mới đun còn nóng. Việc để cho thức ăn từng chút một chậm rãi lấy lại nhiệt độ cho cơ thể ướt mèm trong cơn lạnh, thêm những ngụm rượu cần làm mọi thứ như bùng lên mãnh liệt, thật khó có gì so sánh được.

 

chapter 4:

Fansipan legend

Fansipan tiếp tục những chuỗi ngày ướt mèm ở miền bắc của tôi. Mây mù phủ gần như kín mọi nơi. Nếu như ngày xưa Fansipan chỉ là chiếc đỉnh núi trong sách vở, đỉnh núi mà người ta chỉ biết đến qua lời của dân trekking chuyên nghiệp thì bây giờ người già trẻ nhỏ đều có thể tung tăng trên những bậc thang cuối cùng dẫn lên cột mốc 3143m trong huyền thoại. Tôi nghĩ điều này là tất yếu trong một xã hội Việt Nam phát triển vùn vụt. Người ta sẽ chán những nơi đi mãi rồi và những điểm đến chưa được khám phá sẽ lần lượt trở thành đại trà.

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat. Duis autem vel eum iriure dolor in hendrerit in vulputate velit esse molestie consequat, vel illum dolore eu feugiat nulla facilisis at vero eros et accumsan et iusto odio dignissim qui blandit praesent luptatum zzril delenit augue duis dolore te feugait nulla facilisi.

Lorem ipsum dolor sit amet, cons ectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat.

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat. Duis autem vel eum iriure dolor in hendrerit in vulputate velit esse molestie consequat, vel illum dolore eu feugiat nulla facilisis at vero eros et

 

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat. Duis autem vel eum iriure dolor in hendrerit in vulputate velit esse molestie consequat, vel illum dolore eu feugiat nulla facilisis at vero eros et accumsan et iusto odio dignissim qui blandit praesent luptatum zzril delenit augue duis dolore te feugait nulla facilisi.

Lorem ipsum dolor sit amet, cons ectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat.

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetuer adipiscing elit, sed diam nonummy nibh euismod tincidunt ut laoreet dolore magna aliquam erat volutpat. Ut wisi enim ad minim veniam, quis nostrud exerci tation ullamcorper suscipit lobortis nisl ut aliquip ex ea commodo consequat. Duis autem vel eum iriure dolor in hendrerit in vulputate velit esse molestie consequat, vel illum dolore eu feugiat nulla facilisis at vero eros et

 

All of the high resolution photos on this page were taken by Sony Xperia  Z5

Thank you for reading

this Article

top

Why having good designer is important, regardless what field you're in?

We live in an era when short & concise informations have become more appealing than any other time in our history. Don't think so? Look at the undeniable success of meme. Our lives span couldn't catch up to the growing speed of all these human activities. School, after graduate, we picked the wrong major, we start again, we try to find dates, catch up with social gathering, take care of elders, youngsters, people in need, take care of ourselves, health, finance, look, hobbies.... We end up rushing home to our family, rushing to work to our heavy load of responsibilities, the same loop of races every day, every week. The busy and fast paced life style can't afford us to stay too long for one thing at a time anymore.

And the only thing that could gasp attention away from any one's dense schedule, is a good concise graphic.

Let's change our habit to save the planet!

Why don't we consume less plastic products, carry your own food container, water bottle, drinking cup and cutlery?
We're responsible for our own need,
not the environment and future generations.

More information please visit

Trần Ngọc Kim Bảo

September 20th 1994
Sai Gon, Vietnam

 

: kimbao_2009

: kb2009.143@gmail.com

© 2020 Bao Tran. All rights reserved.